Trong ký ức của tôi về tuổi thơ êm đềm có hình ảnh đầm sen thơm bát ngát. Đầm sen gợi nhớ vị trà ướp sen thơm ngát đất kinh kỳ Hà Nội.
-
Nhớ vị trà ướp hoa sen của nội
Quê tôi ở ven con sông Hồng ngày đêm uốn khúc mang làn nước trong lành. Nội tôi bảo khi nội còn là một thiếu nữ tuổi đôi mươi cùng cả gia đình đất Hà Nội thì đã thấy đầm sen quê mình xanh tươi bát ngát cho đến hôm nay.
Đầm sen quê tôi rộng hơn hai mẫu, nằm cạnh Hồ Tây huyền thoại. Đến từ đầu làng, người ta đã thấy thoang thoảng hương sen và những bông hoa chúm chím chào đón trong nắng hồng.
Tuổi thơ tôi lớn lên êm đềm và tươi mát nơi đầm sen. Đầm sen gợi nhớ vị trà sen thơm ngát, mỗi mùa sen về, mẹ cùng chị đi hái sen bằng chiếc thuyền nan nhỏ.
Mẹ bơi thuyền còn chị với hái những bắp sen đã đen chấm chân chim, hái những bông hoa chúm chím mồm cá để ngày mai đi bán chợ phiên. Còn nội thì bỏ trà vào bông sen ướp, sáng ra hái về pha trà ướp sen mời làng xóm.
Ngoài ra, Nội tôi còn học hỏi mọi người, tách gạo sen ướp trà cầu kỳ hơn. Mỗi mùa sen, nội ướp khoảng chục kg trà ướp sen thứ thiệt để thết đãi khách quý.
Trà ông đặt loại trà Thái Nguyên thứ thiệt. Chị lấy lá sen phơi khô đun nước tắm cho chúng tôi làm cho cơ thể hết rôm sẩy và mụn nhọt. Những ngày hè, chúng tôi lặn xuống đầm rút những ngó sen non về ăn vừa ngon vừa mát.
-
Vị trà sen – vị quê
Không chỉ Đầm sen gợi nhớ vị trà, mà chén trà ướp sen còn gợi nhớ những mối tình đẹp. Những đêm trăng, trai gái lấy đầm sen là nơi hò hẹn, tỏ tình. Họ trao nhau những đóa sen đẹp nhất của đầm và trao nhau những tình cảm đầu tiên của một tình yêu tươi đẹp nơi thôn quê.
Con gái con trai cùng nhau tách gạo sen, hái sen ủ trà, ủ luôn tình yêu đối lứa. Đám cưới mùa hè, bên cạnh miếng trầu là ấm trà ướp sen thơm ngát đồng quê mời khách.
Tạm biệt đầm sen, tôi đi học nơi xứ người trang hoàng chỉ có nhà lầu san sát và xe cộ tấp nập. Rồi một hôm đang ngồi giữa kí túc xá vào một buổi chiều mưa, tôi nhận được thư mẹ mà tim tôi rung động.
Trong thư mẹ bảo hồ sen nhà mình năm nay không xanh tốt như mọi năm do nước bị ô nhiễm. Sen Hồ Tây cứ chết dần và đầm sen cứ thế biến mất. Mẹ vẫn gửi cho tôi mấy lạng trà ướp sen Hồ Tây để tặng các thầy.
Hết kỳ học, tôi về thăm làng, thăm mẹ, thăm lại đầm sen thân thương. Mẹ đón tôi ở đầu làng. Hai mẹ con đi trên đường làng nhìn xuống đầm sen xanh tươi bát ngát. Hương sen tỏa ngát bám diết lấy tôi, làm mát dịu tâm hồn tôi, hương sen như thôi thúc tôi vững bước trên những nẻo đường.
Đầm sen gợi nhớ vị trà sen đi cùng năm tháng tuổi thơ.