Bạn tôi ở nơi xa, nhớ quê hương, gia đình, và bạn Thương nhớ trà sen Tây Hồ, bởi vậy, quà tôi gửi sang Hoa Kỳ là những gói trà ướp sen Hồ Tây Minh Cường.
– Thưa anh Minh Cường, nhiều người nước ngoài phải lòng, Thương nhớ trà sen Tây Hồ như anh thường tâm sự?
– Đúng vậy. Phải nói rằng, người nước ngoài, kể cả châu á và châu âu rất thích trà ướp sen Hồ Tây của Hà Nội. Cứ độ tháng 5, cùng ngày sinh nhật Bác, mùa sen cũng bắt đầu. Trên các ngả đường đổ về Hồ Tây lúc nào cũng nhộn nhịp. Người trẻ đưa nhau đến thưởng ngoạn, chụp ảnh với sen.
Có cả những đôi uyên ương kéo về hồ sen, chụp ảnh cưới với hoa sen Hồ Tây. Rồi thì các gia đình đưa nhau lên hóng gió, các ông già bà cả dạo chơi hít thở không khí trong lành. Dù đông đúc đến ồn ào nhưng kỳ lạ thay, cái không gian đầm sen lộng gió ấy như được thanh lọc bởi một chiếc máy khổng lồ và vô hình nên cứ ngát lịm, thanh tao đến kỳ lạ.
Chẳng phải tây, đầu tiên và quan trọng nhất, chính người Việt chúng ta cũng phải lòng trà sen Tây Hồ. Nhiều người Hà thành xa quê cũng Thương nhớ trà sen Tây Hồ như nhớ người yêu vậy. Có thêm sen Hồ Tây, Hà Nội cũng thi vị thêm nhiều lắm. Đây cũng là lúc người bạn của tôi bên Hoa Kỳ ngóng chờ món quà từ người bạn thiếu thời ở Việt Nam là tôi, gửi qua mấy kg trà sen Tây Hồ ngon cho bạn.
– Vâng, người bạn Thương nhớ trà sen Tây Hồ ấy là người bạn quê gốc Hà thành, thưa anh?
– Không, bạn tôi quê Thái Nguyên, nhưng chỉ mấy năm sinh viên sống tại Thủ đô, cô ấy đã bị vẻ đẹp của sen Hồ Tây hút hồn. Cô ấy là người mê trà và sành trà, hầu như các loại trà trên thế gian, từ rẻ đến đắt, từ nội đến ngoại bạn đều đã thưởng thức và phân biệt được.
Cuối cùng, bạn “kết” nhất trà sen Hồ Tây. Bạn bảo, không hẳn vì nó “ngon nhất trần đời” mà bởi, uống trà ướp sen chính là thưởng thức hương lẫn sắc, cả màu lẫn vị, cả sự tinh tế, thăng hoa như cả hồ sen thơm.
Bạn có hiểu không, cảm giác đưa chén tra uop sen ho tay lên ngang mũi, hà hít thứ hương vị của đất trời Thăng Long. Tôi nhớ, có lần cô ấy đã tự ra Đầm Trị, chọn lấy một bông sen to, thơm và dày cánh, tách từng lớp cánh ra, bỏ ít Trà Thái Nguyên ngon mang từ quê xuống.
Rồi khe khẽ buộc bông hoa ấy lại, qua một đêm, sáng hôm sau háo hức qua đầm cắt bông sen đã được ướp trà ấy về, tách từng cánh nhỏ và pha, ôi chao thương nhớ vô cùng, cảm giác tự ướp trà vào bông sen giữa Hồ Tây lộng gió ấy.
– Nếu một ngày rời xa Hà Nội, hẳn anh cũng sẽ Thương nhớ trà sen Tây Hồ như thế?
– Chắc hẳn rồi. Chính cô bạn tôi đã đưa tôi đến với hồ sen, những bông sen thơm ngát và để rồi chính tôi cũng phải lòng Trà ướp sen Tây Hồ. Bạn tôi bên Hoa Kỳ, trong rất nhiều nỗi nhớ, có một niềm thao thiết, tiếc nuối khôn nguôi về những chén trà sen Hồ Tây sáng nào uống cùng nhau.
Khi làm việc bên ấy, qua những gói trà ướp sen tôi gửi, cô ấy đã có thêm nhiều bạn bè cùng mê trà. Chén trà sen Hồ Tây chính là đại diện cho tinh thần ẩm thực, về văn hóa, hồn cốt của dân mình, đất nước mình, vâng gói Trà sen Tây Hồ thân thương ấy.
Ngay bây giờ, tôi cũng đang thương nhớ trà sen Tây Hồ đặc biệt bạn ạ. Bởi với tốc độ đô thị hóa, hồ lấp hết rồi, lấy đâu ra chỗ cho sen mọc. Với diện tích hồ ít ỏi, thì sen cũng chết rồi, về trời rồi, vì ô nhiễm.
Than ôi, Hà Nội có trà sen là món quà thầm kín đầy hương sắc Thăng Long ngàn năm văn vật. Thương nhớ trà sen Tây Hồ quá!